CUỘC CHIẾN 1979 – CSVN CÓ BIẾT TRƯỚC HAY KHÔNG ?
Những thằng chóp bu chúng nó biết chứ sao lại không – Nhưng để trả nợ cho Trung Cộng bằng cách dâng đất và biển trên giấy tờ thì nó không hợp lòng dân và có dấu diếm cách mấy đến khi bị hé lộ thì dân sẽ nổi cơn thịnh nộ mà xuống đường thì nguy hiểm cho cái đảng cộng sản – Vì chúng vẫn mong muốn nắm quyền cai trị trên giải đất hình chữ S này nên chúng nó đã chấp nhận kế hoạch là làm như không biết gì cả cho đến khi quân Trung Cộng đánh cả 6 tỉnh Miền Bắc và sau hơn hai tuần thì Trung Cộng rút về – Những người vùng biên giới lớp chết vì bom đạn; lớp chạy bỏ của và xóm làng thì sau đó cũng không biết được nhà mình ở đâu – Chính cái lúc xáo trộn này hai bên CSVN và CSTC đã đi đến thỏa hiệp : Anh ( CSTC ) muốn bao nhiêu phần đất thì cứ tự nhiên sau đó sẽ cắm mốc biên giới lại để dân yên lòng. Đó là trên đất liền còn về trên biển thì hãy nghe thằng tướng Cộng Sản.
Tướng Nguyễn Quốc Thước:\” Biết rằng Hoàng Sa, một phần Trường Sa là máu thịt của Tổ quốc Việt Nam đang nằm trong tay Trung Quốc và một số nước khác, con cháu đời đời không quên nghĩa vụ phải lấy lại, nhưng không phải là lúc này, càng không phải bằng vũ lực.” – TỔ CHA CHÚNG MÀY – Một lũ :\” Rước voi về dày mã tổ \” – Việt Nam bây giờ : Biển ; đảo đã mất ; phía Bắc biên giới núi Lão Sơn một địa thế vô cùng quan trọng để ngăn bước xâm lăng của Trung Cộng cũng mất; Ải Nam Quan cũng không còn và bao nhiêu phần biên giới phía Bắc của Việt Nam cũng đã vào tay giặc – Cuộc chiến Biên Giới phía Bắc chúng mày muốn cho chìm xuồng vì chúng mày nợ Trung Cộng quá nhiều nên phải trả bằng đất đai và biển cả – Chúng mày cố tình không biết để quân đội Trung Cộng tiến chiếm những phần Biên Giới phía Bắc chứ không phải chúng mày không biết – Chúng mày có thể lừa những người dân nhẹ dạ và tin chúng mày nhưng lịch sử sẽ viết bằng tất cả sự thật của cuộc chiến 1979 và tội lớn nhất của chúng mày là tội dâng đất; dâng biển cho Trung Cộng . Bây giờ chúng mày chỉ còn dám nói :\” Biết rằng Hoàng Sa, một phần Trường Sa là máu thịt của Tổ quốc Việt Nam đang nằm trong tay Trung Quốc và một số nước khác, con cháu đời đời không quên nghĩa vụ phải lấy lại, nhưng không phải là lúc này, càng không phải bằng vũ lực.”
Tư liệu lịch sử về tháng 2/1979 trước khi Trung cộng xua quân xâm lược Việt Nam
Tư liệu lịch sử về tháng 2/1979 trước khi Trung cộng xua quân xâm lược Việt Nam:SỰ THẬT TƯỚNG VĂN TIẾN DŨNG BÁN MÌNH CHO TQ?
Tác giả: Phan Trí Đỉnh
Khoảng tháng 8/1978, lúc đó tôi đã làm Trưởng phòng tác chiến, được lên nghe tại Học viện Quân sự cấp cao, bây giờ gọi là Học viện quốc phòng. Lúc đó tôi đeo lon Trung tá.
Tôi đến đó nghe đ/c Lê Duẩn nói chuyện. Tháng 8/1978 là lúc bế mạc lớp đào tạo cán bộ cao cấp. Đến nơi thì đ/c Lê Duẩn bắt đóng tất cả các cửa sổ lại; mọi thứ không được để trên mặt bàn; Không một ai được ghi âm…
Đ/c Lê Duẩn cầm một tập giấy và nói: Tôi rất buồn định trả lời câu hỏi của các đồng chí đây. Tại sao các đ/c là cán bộ quân sự cao cấp mà không hỏi TBT về vấn đề quân sự, toàn hỏi tôi về kinh tế. Đành rằng các đ/c có quyền góp ý kiến với TBT về kinh tế, nhưng cán bộ quân sự phải hỏi về vấn đề quân sự, trong đây không có. Hôm nay tôi không trả lời những câu hỏi của các đ/c trong này…Nói xong ông vứt tập giấy ra một bên.
Chúng ta chuẩn bị đánh nhau với 1,5 triệu quân Trung Quốc xâm lược ta. Tất cả đều sững sờ. Sau khi ra về Quân chủng phòng không đã chấp hành lệnh đó, chuẩn bị các phương án tác chiến theo hướng chống không quân Trung Quốc.
Sau buổi nói chuyện của ông Lê Duẩn, tôi được phân công viết bài cho đồng chí Văn Tiến Dũng đến nói chuyện với Quân chủng Phòng không về mô hình tác chiến của quân chủng Phòng Không. Đồng chí sử dụng bài chuẩn bị của tôi, phút cuối đồng chí nói: Tại sao đồng chí lại bố trí như vậy ? Các đồng chí không nghĩ Trung Quốc sẽ tốt với mình ư ? Tôi giật bắn mình ? Như vậy là đ/c Ba Duẩn không trao đổi với đồng chí BT Bộ Quốc phòng ?
Tháng 2/1979 sau tết, chúng ta chuẩn bị chiến đấu hết sức căng thẳng; quân ta trên biên giới hết sức mệt mỏi, đồng chí Văn Tiến Dũng hạ lệnh rút báo động xuống cấp 2. Đối với Quân chủng Phòng Không, về cấp 2 tức là được đi phép, không sẵn sàng chiến đấu nữa…
Hôm 16/2/1979 tôi được giao phổ biến phương án tác chiến cho các đồng chí Sư đoàn trưởng và lãnh đạo quân đoàn thì nhận được lệnh của Đại tướng Văn Tiến Dũng hạ lệnh báo động xuống cấp 2.
Đồng chí Nguyễn Xuân Mậu, chính ủy Quân chủng lúc bấy giờ bảo tôi: Phổ biến cho anh em để anh em chấp hành. Tôi trả lời: Nhân danh Trưởng Phóng tác chiến Quân chủng phòng không, tôi không phổ biến, không chấp hành lệnh này của Đại tướng Văn Tiến Dũng…
Lệnh của Đại tướng anh không chấp hành không được. Anh phải làn thế nào chứ ! Tôi trả lời đồng chí Nguyễn Xuân Mậu: Báo cáo anh, những sân bay của Trung Quốc cách ta có 7 phút bay, nếu ta cho Quân chủng hạ cấp báo động thì không chống kịp Trung Quốc. Với tư cách Trưởng Phòng tác chiến, tôi không chấp hành.
Đồng chí Mậu bảo tôi hỏi lên Cục Tác chiến, mấy anh em trực ban trên đó đều là bạn cũ…nói: Mày có chấp hành lệnh của Đại tướng không ? Tôi trả lời không chấp hành. Tôi đề nghị cho gặp Đại tướng Văn Tiến Dũng…
Tôi được báo lại: Đại tướng hạ lệnh xong đi Cămpuchia rồi.Tôi sững sờ ! Tại sao hạ một cái lệnh ghê gớm như thế xong bỏ đi Cămpuchia. Tôi không gặp được ai để khiếu nại…Phó chủ nhiệm chính trị Quân chủng sang gặp tôi, anh Phạm Hồng Liên bảo tôi: ông Lượng ơi, ông phải viết cái lệnh cho anh em nghỉ ngơi chứ, để tôi cho anh em đi phép. Bên kia anh Đào Đình Luyện đã cho anh em phi công đi phép rồi. Tôi trả lời: kệ anh Luyện…Ta không về cấp 2, phải sẵn sàng chiến đấu.Đồng chí Nguyễn Xuân Mậu là một người chín chắn, kín kẽ nói: Thôi, Lượng nói miệng với anh em không được viết thành lệnh, tình hình như thế nên cho anh em nghỉ ngơi tại trận địa…
Đó là buổi chiều 16/2/1979. Sáng hôm sau khi Trung Quốc tấn công trên toàn tuyến, đồng chí Chính ủy Nguyễn Xuân Mậu và Tư lệnh Hoàng Văn Khánh đi khoe với toàn quân: Chỉ có Quân chủng Phòng không là không về cấp 2…
Trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc cho tới tận bây giờ, tại sao đồng chí Văn Tiến Dũng hạ lệnh rút báo động xuống cấp 2 xong lại đi Cămpuchia ngay ? Trước đó mấy tháng, tất cả súng ống phát cho quân du kích, bộ đội địa phương bị thu hồi về cất kho, cái đó tôi chưa được giải đáp?
Trước khi nổ súng 17/2/1979, Trung Quốc đã tiến hành một cuộc chiến tranh về thông tin, một cuộc chiến tranh về tâm lý khiến cho chúng ta bị tê liệt trước khi nó đánh thật. Đó là bài học cao nhất.
Bài học nữa: Ta đã chuẩn bị suốt từ năm 1978, làm tuyến phòng thủ Sông Cầu, theo lệnh của ông Cố Duẩn. Bài học gì ? Không được thống nhất trong Bộ Chỉ huy và lãnh đạo cao nhất
Đồng chí Duẩn quyết tâm như thế nhưng tại sao đồng chí Văn Tiến Dũng không phát triển ?
Bài học thứ 3: Trên mặt trận cụ thể, người ở cương vị cao nhất không bị bất ngờ; Thời điểm chiến thuật ta bị bất ngờ.
Bài học thứ 4: Trung Quốc đã đánh ta ruỗng về tinh thần rồi mà không hề biết. Đến nỗi hôm trước 16/2/1979, đ/c Thượng tướng Đàm Quang Trung, còn đứng ở xã Quang Long ở Cao Bằng tuyên bố: Có cho kẹo, Trung Quốc không dám đánh ta…Không đánh được ta đâu…
Tôi phải trực ban tác chiến sáng 17/2/1979, đến buổi trưa về nhà ăn cơm, bà vợ tôi đi nghe Tuyên giáo nói chuyện thời sự về muộn. Khi bà về, tôi hỏi đi đâu về đấy ? Vợ tôi bảo đi nghe Tuyên giáo nói chuyện! Tôi hỏi: Tuyên giáo nói chuyện gì ? Tuyên giáo nói, cho kẹo Trung Quốc không dám đánh ta. Tôi cười nói: Thưa bà chị, Trung Quốc đánh bọn em từ sáng rồi đấy
Bài dưới của tác giả Phan Trí Đỉnh đã khẳng định cuộc chiến năm 1979 CSVN chóp bu đã biết.