35 Năm Còn Lại Một Bài Thơ.

Chuly sưu tầm

35 Năm Còn Lại Một Bài Thơ.
Written by Phong Thu

Tao chỉ xin một lời tạ lỗi
Ai ngủ mơ trên cơ đồ mục nát?
Ai cứ ôm mối thù hận thiên thu?

Tao và mầy có khác gì nhau “màu da dòng máu”
Thế nhưng đứt ruột chia lià…
Hai thằng bạn ở hai đầu chiến tuyến
Mầy vào rừng trở thành người kháng chiến
Tao tả tơi bại trận bị gông xiềng
Mười lăm năm trong bóng tối ngục tù
Tao trở lại Sài Gòn với bóng ma dĩ vãng
Mọi người lạnh lùng nhìn tao như thằng ngợm
Kẻ đuổi xua không nhìn nhận là người
Tao là ai? Làm sao tao biết
Một mảnh đời trôi dạt khắp quê hương
Ba mươi lăm năm tao góp nhặt bão giông
Tao nhìn thấy mầy giàu sang, quyền lực
Bụng mầy phệ ra vì mê rượu thịt
Răng mầy dài vì lời nói điêu ngoa
Đôi mắt mầy không còn nhiều tia sáng
Lơ láo nhìn đời nửa tỉnh, nửa mê
Khuôn mặt mầy to, cái đầu mầy nhỏ
Rủng rỉnh tiền đô, khoe của, khoe nhà
Tao thằng ở tù cộng sản mới ra
Thân xơ xác, áo cơm đời gió bụi
Nhà của tao bây giờ không còn nửa
Vợ của tao cán bộ cổm đi rồi
Con của tao đứa đứng bán chợ trời
Đứa ở đợ, đưá đứng đường chờ khách
Nhà mầy sáng đèn, nhà tao hiu hắt
Sao sáng là trời, đất là chiếu, đá là gối qua đêm
Tiếng loa phóng thanh cứ nói mãi yêu dân
Yêu tổ quốc yêu đảng nhiều hơn nửa
Mầy có còn yêu tổ quốc hay không?
Khi nhà mầy cao, tiền đô đầy nhóc
Tổ quốc nầy mầy quên mất từ lâu
Đem máu xương dân mầy bán cho Tàu
Đem biển đảo đổi lấy quyền cai trị
Mầy vẫn tống giam bao anh hùng liệt sĩ
Mầy vẫn phá chùa, đập thánh giá, đuổi tăng ni
Mầy vẫn không có ánh sáng từ bi
Lòng nhân ái, vị tha và liêm sĩ
Mầy bảo tao xin đừng vị kỷ
Bỏ lại sau lưng quá khứ đau thương
Nhưng mầy nhìn đi
Sao mầy không sám hối?
Chưa một lần tạ lỗi với quê hương
Làm sao tao một thằng bại trận
Có gì đâu để mầy cậy mầy nhờ?
Tao chỉ có một tấm lòng
Yêu quê hương và giòng máu lạc hồng
Tim đau buốt nhìn đất trời, biển đảo
Bọn Tàu phù xâm chiếm, bắt ngư dân
Mày ở đâu sao cứ lặng câm
Trơ mắt, bịt tai giả mù giả điếc
Dân thống khổ mầy vẫn không cần biết
Chỉ biết hốt tiền, chiếm đất, đuổi dân
Hôm nay, ba mươi lăm năm tao nghe tiếng mầy gào
Yêu tổ quốc chỉ trên vài trang báo
Nhè nhẹ, êm êm lời mầy khuyên bảo
Hãy quên đi một quá khứ thương đau
Nhưng lòng người là hố thẳm đại dương
Tao không tin vì mầy THẰNG DỐI TRÁ
Sống bất nhân, tâm hồn như sỏi đá
Sao tao tin thù hận đã phôi pha
Khi miệng mầy vẫn hô to yêu thương
Còn hai tay của mầy bóp cổ
Cửa nhà tù vẫn mở rộng thiêng thang
Đón chờ tao, bạn bè những ai còn thiết tha yêu tổ quốc
Hãy tỉnh lại đi những người chiến thắng
Muốn yêu thương không thể nói bằng lời
Tao chỉ muốn mầy nói lời tạ lỗi
Bằng trái tim bằng hành động mà thôi
Có khó gì đâu một lời sám hối
Mầy nói đi kẽo trễ chuyến đò khuya*

Maryland, 30 tháng 4 năm 2010

Bài Liên Quan

Leave a Comment