ĐÊM TRẠI TÙ K4 LONG KHÁNH
Trang Y Hạ
Kính tặng những anh, chị, em từng ở Trại K4 Long Khánh và các ACE từng đi Tù Cải tạo
Những con rệp ẩn mình trong kẽ gỗ
Đêm mò ra tâm sự với người tù…
Trời bên ngoài gió núi lạnh âm u
Chăn thiếu thốn co lòng không đủ ấm!
Đi \”Cải tạo\” ngôn từ nghe lạ lẫm:
Đứa chăn trâu lên lớp dạy ông thầy;
Xem mạng người tệ hơn cả cỏ cây;
Tranh nhau xéo như một bầy quỷ dữ.
Tù cải tạo chịu khổ đau trăm thứ:
Hơi thở ra toàn những sắn cùng khoai;
Muối quanh năm ướp thân xác mặn mòi;
Rau rừng độn cho đầy bao tử đói !
Nơi cải tạo rắn không sao sống nổi:
Cóc, nhái kia đã tuyệt chủng lâu rồi;
Chuột, thổ long tìm cách trốn xa khơi;
Loài rau dại bơ phờ-thêm tàn tạ!
Vắt sức lực đào ao rồi chẻ đá
Làm quanh năm không thấy ánh mặt trời,
\”LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG\” đến tả tơi
Thân còm cõi bày bộ xương cách trí !
Bắt \”HỌC TẬP\” nghe toàn lời hoa mỹ:
\”Nào cơm no, áo ấm tựa Thiên đàng;
Không còn người bóc lột,kẻ lang thang;
Mai mốt nọ quyết tiến lên Xã nghĩa…\”
Nằm trăn trở nghĩ suy mà thấm thía
Thương vợ, con cơ cực ở quê nhà
Thăm nuôi chồng mòn mỏi mấy năm qua
Cố chờ đợi-biết có ngày đoàn tụ…
Quê hương Việt mây đen đang vần vũ
Tự do bay, công lý cũng thăng rồi!
Cha, Mẹ già sương trắng phủ đơn côi
Thân cải tạo làm sao về vuốt mắt!
Đêm K4 tù nỗi buồn hiu hắt
Tiếng kẻng vang giục giã một ngày dài
Đưa mắt nhìn ánh sáng buổi ban mai
Niềm hy vọng lại bắt đầu như thế!
Đất đá ong chưa bao giờ thấm lệ:
Thấm mồ hôi, thấm máu của người tù
Lê chân cùm quằn quại sắt chữ \”U\”
Từ \”NHÀ ĐÁ\” đến \”CHỒNG BÒ – DÃY TRẠI\”
Người tù chết – xót thương người ở lại
Mộ đìu hiu bên triền đá bơ vơ!
Nơi quê nhà vợ đợi với con chờ
Nỗi uất nghẹn dâng trào…Không dám khóc!
Mắt bọn chúng nhìn người tù hằn học…
Những đòn thù tra tấn quá đau thương;
Những vết hằn còn in mãi trong xương.
Làm sao xóa dù thời gian đăng đẵng…?
Đêm K4 nỗi hờn – đau-sâu lắng
Đời Chiến binh buông súng gục trên đồi
Đêm đen nhìn qua từng ánh sao rơi
Nghe xa xót thân phận TÙ CẢI TẠO…!