Tao bị thương hai chân : cưa ngang đầu gối .!
Vết thương còn nhức nhối..
Da non kéo chưa kịp lành..
Vợ tao “ẩm” tao như một đứa trẻ sơ sinh ..!
Ngậm ngùi rời “Quân Y viện”
Trong lòng tao chết điếng !
Thấy người lính miền Bắc mang khẩu súng AK !
Súng “Trung cộng” hay súng của Nga ?
Lúc này… tao đâu cần chi để biết .
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do… miền Nam nước Việt .
Mang chữ “Ngụy” thương binh nên người anh em phía bên kia… đối xử với tao không một chút thân tình .
Mày biết không !
Tao tìm đường về quê …nhìn không thấy ánh bình minh .
Vợ tao như “thiên thần” từ trên trời rơi xuống .
Nhìn hai đứa con… ngồi trong căn chòi gió cuốn .
Bụi đất đỏ mù bay
Tao thương vợ tao yếu đuối.. chỉ có hai tay .
Làm sao ôm nổi 4 con người trong cơn gió lốc .
Cái hay là vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc .
Còn an ủi cho tao : một thằng lính què .
Tao đóng hai cái ghế thấp nhỏ bằng tre .
Làm đôi chân ngày ngày đi lại .
Tao quét nhà , nấu ăn , giặt quần , giặt áo .
Cho heo ăn thật là “thoải mái” !
Lê lết ra vườn nhổ cỏ , bón phân .
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi .
Bông trắng trỗ trắng ngần .
Lên líp trồng rau thân tàn tao làm nốt .
Phụ vợ đào ao sau vườn… rồi thả nuôi cá chốt .
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương .
Xưa…nơi chiến trường
Một thời ngang dọc .
Cụt hai chân.. vợ tao hay tin nhưng không “buồn khóc” .
Vậy mà bây giờ…
Nhìn tao : Nước mắt bả rưng rưng…!
Lâu lắm… tao nhớ mày quá chừng .!
Kể từ ngày mày “được đi cải tạo” !
Hàng thần lơ láo – Xa Xót cảnh đời .
Có giúp được gì cho nhau đâu khi :
– Tất cả đều tả tơi..!
Rồi đến mùa H.O….
Mày đi tuốt tuột một hơi .
Hơn mười mấy năm trời .
Không thèm quay trở lại .
Kỷ niệm đời chiến binh .
Một thời xa ngái .
Những buổi chiều ngồi hóng gió.. nhớ mày buồn hiu .
Mai mốt mày có về thăm lại Việt Nam .
Mày sẽ là “Việt kiều” !
Còn “yêu nước” hay không – mặc kệ mày ,
Tao đếch biết .
Về.. ghé nhà tao.. Tao vớt cá chốt lên chưng với tương…
Còn rượu đế.. tự tay tao nấu .
Cứ thế hai thằng mình uống cho đến… điếc..!
.st.